Đạp xe ở Tuscany – phần 2

Keith tiếp tục kiểm điểm quân số cả đoàn rồi băng qua đường và biến mất trong một tòa nhà. Khoảng 5 phút sau, Keith trở lại, lần này đi cùng với một anh chàng da trắng gầy nhom, mặc quần áo thun và đội mũ bảo hiểm như những tay đua ở giải đua vòng quanh nước Pháp. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch chờ họ đi tới chỗ mình. Nhưng Keith và anh kia đi tới nhóm 4 người ở phía xa nhất và nói gì đó với họ. Bằng điệu bộ và nét mặt mấy người kia, tôi đoán họ cũng là những khách nhảy dù như tôi và vừa mới bị từ chối. Khi tôi thấy cả 4 người bỏ đi, tôi hiểu là cơ hội của tôi vô cùng mong manh. Và chẳng mấy chốc thì Keith và thanh niên cao gầy kia tới chỗ tôi.

“Xn lỗi em,” Keith nói, “bọn anh không cho em đi được rồi. Hôm nay đông người quá. Xin lỗi nhé.”

“Ôi khônggggggggggggg,” tôi nói. “Pleaseeeee, cho em đi với!”

Hẳn là tiếng kêu của tôi thảm thiết lắm bởi vi tôi vừa dứt lời thì tất cả những người đang đứng ngồi ở quanh đó đều quay đầu lại và đồng thanh nói: “Ôi khôngggggggggg…”

“Thôi được, em có thể đạp cái xe trẻ con.”

“Yeahhhhhhhhhhhhhh!” tôi reo. “Người lùn là bá chủ thế giới.”

Tất cả mọi người ở đó đều phá lên cười.

“Thế nào, em vui chứ?” Grey nói.

“Cảm ơn anh chị,” tôi nói. “Không có anh chị chắc họ không cho em đi.” ?

Giờ thì tôi hết sức cao hứng, nhất là sau khi tôi thấy Keith đuổi thêm 2 người da trắng to lớn nữa đi. Chẳng mấy chốc, đoàn chúng tôi băng qua đường, leo lên 3 chiếc xe minivan. Tôi đi cùng xe với Amy và Grey, một cặp vợ chồng đứng tuổi người Taxas đang đi ky niệm 21 năm ngày cưới. Lái xe cho chúng tôi chính là anh chàng mặc đồ đua xe lúc nãy mà tôi biết tên là Andy. Andy người Scotland, vì thế mà nói tiếng Anh kiểu người Scotland, cứ lên bổng xuống trầm vô tội vạ.

Sau 30 phút, chúng tôi rời khỏi dòng xe cộ đông đúc của Florence và những quả đồi Tuscany bắt đầu trải ra. Càng xa khỏi Florence, xe cộ và nhà cửa càng vắng. Chẳng mấy chốc, hai bên đường chỉ còn những vườn cây ô liu và nho và con đường thì lên xuống qua đồi. Andy chắc chắn đã qua cung đường này hàng nghìn lần nên lái rất nhanh như thể đang đi trên đường bằng; còn chúng tôi trong xe thì bắt đầu thấy lao đao. May mà Andy rất vui tính và liên tục kể những câu chuyện cười kỳ cục bằng cái giọng trầm bổng của anh ấy. ?

“Khỉ thật, tôi mê cái giọng của cậu này quá đi mất,” Greg nói khi chúng tôi dừng lại để Andy ra ngoài mua nước. “Tôi đoán là cậu ta chắc cũng mê giọng Mỹ của tụi mình.”

Một tiếng sau, chúng tôi tới điểm tập kết để ăn lót dạ và lấy xe đạp. Đó là lâu đài từ thế kỷ XI của dòng họ Guicciciardini, một giòng họ làm rượu và dầu ô liu, giống như đa số các gia đình khác ở đây. Keith, Andy, và một cô gái đưa chúng tôi đi một vòng quanh lâu đài, qua các hầm rượu và hầm đựng dầu ô liu, giới thiệu cho chúng tôi về quy trình làm cả hai thứ này, rồi lên tòa tháp cao nhất của lâu đài để nhìn ra cả quang cảnh đồng quê xung quanh. Sau đó chúng tôi đi xuống một phòng để thử rượu vang, bánh mỳ và dầu ô liu.?

Đấy là món bánh mỳ với dầu ô liu ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời. Dầu rất đậm, thoảng một chút vị chát ở cuối lưỡi, sánh, mà không ngấy. Bánh mỳ mới nướng; vỏ dày cỡ cả phân, không cứng mà cũng không mềm. Nó giòn vừa phải, đủ để khi nhúng vào dầu ô liu thì miếng bánh mỳ giữ lại dầu chứ không để dầu chảy tong tỏng, cũng không sũng. Họ làm rất đơn giản; bánh mỳ được xắt sẵn thành lát, và dầu ô liu cứ vậy mà tưới lên. Có thế thôi. Tôi ăn 6 lát và nếu không nghĩ đến những người khác thì tôi sẽ ăn hết cả bàn bánh mỳ này. Tôi có thể suốt đời sống chỉ bằng bánh mỳ và dầu ô liu thế này. ?

Trích đoạn trong cuốn “Một mình ở châu Âu”