Cuối cùng tôi cáo từ hai người chủ nhà và đám bạn của họ, đón xe điện line xanh ra nhà ga phía Nam (South Station) lúc đã quá nửa đêm. Tìm lấy một góc kẹt ở ga, nơi không ai lảng vảng qua lại, tôi lấy ba lô làm gối rồi cố gắng chợp mắt trước khi xe buýt đến vào lúc sáu giờ sáng. Để tiết kiêm năm đô la, tôi đặt vé xe buýt của Megabus, một trong những hãng xe giá rẻ đặc biệt phát triển mạnh ở Đông Bắc nước Mỹ. Nếu bạn có thể lên kế hoạch cho chuyến đi trước khoảng ba bốn tháng, bạn hoàn toàn có thể mua được vé xe với giá một đô la, cộng thêm năm mươi cent tiền phí, vậy là thoải mái có một chỗ ngồi trên chiếc xe buýt hai tầng màu xanh dương. ?
Tôi thích megabus một phần vì rẻ, một phần vì những khung cửa kính trên trần và bên hông ở tầng trên chiếc xe. Ngồi đấy vào những ngày trời mưa, bạn có thể nhìn thấy những giọt mưa rơi lộp độp trên nóc hay nhìn ngắm con đường phía trước cửa kính lớn rộng ở đầu xe. Megabus chỉ có một bất tiện là lớn là không có các nhà chờ xe như Greyhound, một hãng xe buýt nổi tiếng khác với mạng lưới điểm dừng phủ khắp nước Mỹ.? Buổi sáng rời khỏi New York, tôi đã ngồi co ro hơn một tiếng đồng hồ ngoài vỉa hè gió lạnh, mưa lất phất bay trên đầu. Xe đến trễ như thường lệ. Nếu muốn có chỗ ngồi tốt, bạn nên đến xếp hàng từ sớm. Tất cả những loại xe buýt kiểu này không đánh dấu chỗ ngồi mà phục vụ với phương châm tới càng sớm càng tốt, còn chậm chân hơn thì dĩ nhiên là “trâu chậm uống nước đục”.
Cánh cửa mở ra lối xe đến ga South Station đã hỏng chốc chốc lại rít lên kẽo kẹt, đẩy những luồng gió lạnh ngắt vào mặt tôi. Tôi đút tay vao trong túi, sô cô la bên túi phải để khi đói có thể ăn sáng, dao ở bên túi trái đề phòng khi có chuyện bất chắc. Phía bên kia dãy ghế, vài người khác ngủ gục ngay trên sàn nhà, có lẽ cũng chờ một chuyến xe sớm như tôi. Chẳng có lựa chọn nào tốt hơn, tôi đón chuyến xe giá rẻ đầu tiên trong ngày của Megabus. Cho dù đổi lại, tôi phải nằm đây giữa nhà ga vắng lặng. Nó làm tôi nhớ đêm đầu tiên đến Seoul, Hàn Quốc, giữa tháng sáu mùa hè mà trời lạnh chỉ còn mười mấy độ C. Khi ấy, tôi và tất cả những người đang chờ chuyến tàu siêu tốc KTX bị cảnh sát yêu cầu ra ngoài để đóng cửa nhà ga Seoul trong … hai tiếng.
Trích đoạn sách “Quá trẻ để chết – hành trình nước Mỹ”